Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

Lặng lẽ... Giáng sinh về

Một mùa đông nữa đã sang. Viết cho bạn, cho tôi, cho những người cô đơn khi mùa đông đến. Để tìm cho tâm hồn mình một chút bình yên giữa đời thường tất bật. Để biết rằng đâu đó vẫn có những người cô đơn, như bạn, như tôi...

Những buổi sớm nay trời đã bắt đầu trở lạnh. Sáng mở mắt như con mèo lười chẳng muốn thoát khỏi tấm chăn ấm. Chuông báo thức reo, tắt, lại lim dim, mơ màng. Ước gì hôm nay là ngày chủ nhật. Nhưng rồi cũng phải dậy, tung người ra khỏi chăn, chuẩn bị đi học, chào một ngày mới.


Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.

Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó.

Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.

Người bạn tốt nhất là người mà bạn có thể ngồi cùng ở bất cứ đâu, cùng đung đưa mà không nói một lời, để khi bước đi, bạn lại cảm thấy như đã nói hết mọi điều.

Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết bạn đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét