Thứ Năm, 13 tháng 11, 2008

Chốn thảo nguyên
Bạn thân ơi tất cả sắp qua rồi!
Biết trái đất tròn mà hoài tiếc nuối
Hai năm trước bước vào đây lòng bỡ ngỡ
Có bạn rồi tôi không khóc nữa đâu
Bài đầu tiên lời cô tựa bình minh nắng ấm
Tiếng thầy sao mênh mông như thảm cỏ thanh bình
Bình minh thanh bình trên thảm cỏ
Đàn ngựa phi phi giữa chốn thảo nguyên
Trời tri thức và bình minh là triết lí
Ngựa vểnh tai nghe tiếng thở dưới chân mình
Bục giảng kia ấy là cỏ biếc
Và sân trường là chốn thảo nguyên
Ôi đẹp quá biết làm sao quên được
Có cô bé ngồi bên khung cửa sổ
Mắt rưng buồn nhìn sâu thẳm về đâu ?
Thôi biết rồi mà lớp C đa tình là vậy đó
Chỉ 3 chàng Romeo mà tới 29 Juliet biết làm sao ?
Tôi chỉ ước tay tôi là dải lụa
Khẽ ôm cả lớp vào trong trái tim tôi
Cơn giận bạn thôi viết lên cát trắng
Bạn thương tôi nên tạc dạ mấy khung trời
Thôi vĩnh biệt chốn thảo nguyên thân thương nhé !
Giọt sương buồn xin đọng lại cỏ non
Chia tay rồi bạn hiền ơi chớ khóc
Ba năm rồi đủ để hiểu nhau chưa ?
Còn tiếc nuối cứ gáp vào kĩ niệm
Rồi suốt đời sẽ mãi nhớ về nhau…

Bạn hiền ơi có đi nên đứng lại lúc chiều tà
Rồi ngoảnh lại nhìn vào ngôi trường ấy
Kỉ niệm đẹp êm đềm thôi gửi lại
“Thảo nguyên” ơi ! nên cất giấu giùm tôi
Giữ thật khẽ, thật êm, thật chặt nhé
Kẻo lòng tôi sao dứt bước chia li
Hẹn ngày mai bàn chân tôi bám bụi trăm miền
Sẽ trở về đây lặng nhìn nơi phía ấy
Có ánh bình minh lên và thảm cỏ thanh bình…
Kỉ niệm những ngày tháng tươi đẹp và êm đềm nhất


châu sa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét